Có một kiểu người từng rất quen thuộc…
Họ trẻ trung, đầy khao khát, ôm trong mình nhiều hoài bão.
Thích lý luận, yêu sự sắc sảo.
Khao khát được công nhận. Rất vui khi được khen.
Nhưng cũng rất dễ tổn thương khi người khác không nhìn thấy giá trị của họ.
Dễ tự ái. Dễ rút lui. Dễ lạnh lùng quay đi. Dễ tiêu cực với bản thân mình.
Họ tin mình đặc biệt. Họ muốn được trao cơ hội, nhưng đôi khi: Chính họ là người đã từ chối những lời góp ý thật lòng nhất, bằng cách phản ứng với những thứ không làm hài lòng bản ngã của chính mình.
Có người từng hỏi:
Tại sao mình phải tự trải qua tất cả?
Sao không ai chia sẻ để mình hiểu sớm hơn?
Sao phải tự va vấp đến 3–5 năm để ngộ ra thứ lẽ ra chỉ cần nghe một vài lần?
Có thể… vì ngày đó chính mình chưa sẵn sàng nghe. Cái tôi vẫn cao, lòng tự vệ vẫn mạnh, và rất ít người thực sự muốn nói điều không êm tai với một người đang có xu hướng phòng thủ.
Có một điều mình nhận ra sau nhiều năm:
Không ai muốn góp ý cho một người lúc nào cũng tỏ ra đã biết rồi.
Người ta chọn im lặng, hoặc lùi ra khỏi đời mình.
Không phải vì không yêu thương. Mà vì họ biết không thể đi cùng một người chưa muốn sửa mình.
Trong sự nghiệp – có thứ không nằm trong CV, không đo bằng điểm số, nhưng lại quyết định gần như tất cả: Đó là cách bạn phản ứng với “điểm yếu” của chính mình.
Mỗi người đều có một “limiting factor” – điểm giới hạn.
Có thể là: Sự thiếu kiên nhẫn, cái tôi mong manh, tâm lý “muốn được ghi nhận trước thì mới chịu làm hết mình”, hay đơn giản là một thói quen âm thầm – chỉ thích nghe điều khiến mình dễ chịu.
Và ai cũng có một “blind side” – điểm mù, thứ mình không thấy, không tin rằng mình có,
nhưng những người xung quanh… thấy rất rõ.
Cái nguy hiểm của điểm mù là:
Vì không thấy nên ta không sửa, mà không sửa thì nó vẫn lớn lên, rồi âm thầm… giữ chân ta lại.
Không phải vì ta kém, mà vì những giới hạn bên trong chưa được … gỡ bỏ.
Sự im lặng của người khác không phải lúc nào cũng có nghĩa là sự thờ ơ lãnh đạm.
Đôi khi đó là một cách bảo vệ khỏi sự phản ứng của cái tôi tuổi trẻ thiếu trải nghiệm.
Và đến lúc ta nhận ra, thi có khi họ đã rời đi, hoặc đã không còn muốn nhắc gì thêm nữa.
Trong một thế giới vội vã này…
Rồi sẽ đến một lúc chúng ta cần phải nhận ra, không ai thực sự phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời của ai cả.
Bạn – là người duy nhất có thể chữa lành chính mình, nhìn vào mình và dọn sạch những giới hạn cũ của bản thân.
Vì sau cùng, thứ quyết định bạn đi được bao xa…
Không phải là chúng ta thông minh bao nhiêu, chúng ta có hiểu biết bao nhiêu, mà là … chúng ta biết mình sai chỗ nào, và dám sửa chúng hay không.
Nhiều mảnh ký ức, rất nhiều sự thật, vài lần chênh vênh của chính mình, đem gom lại để ai đó có thể thấy mình ở đâu đó.
Cũng có thể bạn đang cần một lời nhắc rằng:
Đâu đó trong giai đoạn chênh vênh đã trải qua của tuổi trẻ, chúng ta sẽ nhận ra rằng, chúng ta thật sự không dở, chúng ta chỉ đang chạm phải điểm giới hạn do chưa đủ trải nghiệm mà thôi.
Đôi khi trưởng thành không phải là mạnh hơn, mà là nhẹ nhàng hơn.
Thôi chống đối lại góp ý, thôi gồng lên để được công nhận, và đủ tin vào bản thân – để tự nhìn vào bên trong của chính mình.
Dưới đây là 30 biểu hiện tinh vi mà tuổi trẻ hay gặp phải, không phải để chỉ trích mà để soi sáng.
Biết sớm hơn, chúng ta có thể bước xa hơn.
Nhẹ nhàng nhận ra, chúng ta sẽ không cần chiến đấu với thế giới, mà thực ra là đang chiến đấu với những suy nghĩ bên trong của chính mình, hãy bắt đầu chuyển hoá từ bên trong để tới đích mà mình khao khát với một tâm hồn bền vững, an yên và nhẹ nhàng hơn … rất nhiều.
30 biểu hiện, tiếng nói trong đầu thường gặp, đây thực chất là những “điểm giới hạn” âm thầm kìm chân bạn lại:
1. Luôn thấy mình có vẻ … kém hơn người khác nhưng lại đi soi điểm yếu của người khác để lấy lại cảm giác an toàn cho chính mình.
2. Muốn trở thành ai đó khác thay vì phát triển chính mình thành 1 phiên bản hoàn chỉnh với 1 bản sắc riêng, một cách kiên trì.
3. Cần người khác tin trước thì mình mới có động lực hành động.
4. Dễ tự ái khi người khác không nhìn thấy hết năng lực của mình.
5. Mong được công nhận sớm dù nỗ lực vẫn chưa xứng tầm.
6. Tự tạo áp lực quá lớn, thay vì tiến lên chậm mà chắc.
7. Tin rằng vấn đề của mình không ai giúp được, dù có thể chỉ do cách làm chưa đủ sâu.
8. Luôn nghĩ rằng “không ai hiểu được mình”.
9. Tự cho mình là trường hợp đặc biệt nên cần được đối xử theo một cách khác đi.
10. Nghĩ rằng mình biết rồi, nhưng chưa thật sự hiểu hay sống được với điều đó.
11. Hay nói “tôi biết rồi” để tránh né việc lắng nghe thực sự.
12. Nghe góp ý là phản xạ phòng vệ, giải thích, hoặc phản ứng ngay.
13. Thích được gọi là “tiềm năng”, nhưng chưa chịu chạm vào khuyết điểm thật.
14. Ngưỡng tiếp nhận nỗi xấu hổ thấp: Dễ tổn thương, dễ xù lông.
15. Thường tự nhủ “chưa có cơ hội” thay vì thừa nhận mình cần cố gắng hơn.
16. Luôn có lý do hợp lý cho việc mình chưa làm tốt, lỗi luôn ở hoàn cảnh.
17. Không chấp nhận người nhỏ tuổi hoặc ngang vai góp ý mình.
18. Giỏi nói chuyện lớn, nhưng ngại cam kết với việc nhỏ và bền.
19. Dùng “vấn đề tâm lý” làm lý do để trì hoãn.
20. Than “không ai hiểu mình” nhưng lại không cởi mở để ai hiểu.
21. Từ chối cái mới bằng câu “không hợp style tôi.”
22. Muốn được ai đó hướng dẫn nhưng lại không bao giờ chủ động bước trước.
23. Chưa sẵn sàng làm thật nhưng lại muốn được công nhận như người làm thật.
24. Tỏ ra độc lập nhưng rất cần sự chú ý.
25. Sợ hỏi, vì sợ người khác biết mình không biết.
26. Cho rằng mình đặc biệt, nên không cần làm theo quy trình chung.
27. Thấy người khác giỏi lên thì im lặng, xa cách, không dám lại gần học hỏi.
28. Né tránh vai trò quan trọng vì sợ làm không xong.
29. Rút lui khỏi môi trường thử thách, rồi tự nhủ “môi trường không hợp”.
30. Học rất nhiều, đọc rất nhiều, nhưng không có gì thật sự chuyển hoá thành chính bản thân mình.
Nếu bạn thấy chính mình trong một vài điều trên nghĩa là bạn đang bị giữ lại bởi chính những limiting factor (điểm giới hạn) của mình. Và điều tuyệt vời là: Thứ gì của mình, thì mình luôn có thể thay đổi được.
Sau rất nhiều năm quan sát và đào tạo đội ngũ của mình, tui nhận ra: Sự nghiệp cá nhân không thăng hoa nhờ người giỏi nhất, mà nhờ người dám sửa mình trong 01 hành trình dài và bền bỉ nhất.
Để bạn không mất nhiều thời gian như những người khác khi hiểu sớm ra những điều này:
Vì thời đại luôn thay đổi và phát triển, nếu bạn tiêu tốn đúng bằng thời gian người khác dùng để nhận ra những thứ quan trọng trên, thật là lãng phí nguồn lực của xã hội, phải không nào.
Ngày tốt lành.
#growth_mindset
#limiting_factor