GỬI CÁC BẬC PHỤ HUYNH, CÔ DÌ CHÚ BÁC ANH CHỊ EM!

GỬI CÁC BẬC PHỤ HUYNH, CÔ DÌ CHÚ BÁC ANH CHỊ EM! 

 

Có rất nhiều nhà lãnh đạo, được họ cho phép đi sâu vào tâm khảm và thế giới nội tâm của họ với một sự cởi mở, đón nhận sau một thời gian phòng thủ và chia sẻ để đến sau đó là … cảm giác vỡ oà cảm xúc. 

Bản thân họ bị tổn thương nhiều trong quá trình mà họ lớn lên, phát triển tâm hồn, trí tuệ và đặc biệt là cảm xúc. 

Có những khoảnh khắc …

Họ cô đơn trong chính doanh nghiệp của họ.

Họ cô đơn trong chính gia đình mình chỉ vì chạy theo các tiêu chuẩn đã lỗi thời và không còn phù hợp chỉ để thể hiện lòng tôn trọng người đã sinh ra và nuôi dưỡng mình. 

 

Các founders của chúng tôi cũng vì những tổn thương này theo nhiều hình thái mà phát triển và lớn lên trở thành một nhà lãnh đạo nhiều vết thẹo trong lòng, chúng cũng là những động lực cho họ chứng tỏ bản thân, nhưng cũng mang những năng lượng này đối xử với mọi người xung quanh.

Có những lãnh đạo cảm thấy khó khăn với việc đồng cảm và yêu thương vì trong quá trình lớn lên họ chưa cảm nhận được điều đó, bị áp đặt các tiêu chuẩn đã cũ kĩ, có phần tra tấn tâm hồn và bạo lực cảm xúc đến nỗi nếu so sánh chúng với các bạo lực về thể xác, nó chẳng là gì so với nỗi đau của họ nhiều năm trời. 

Chúng lớn lên, hình thành, tích luỹ và họ có 2 sự lựa chọn:

a) Để đó và phát ra gây tổn thương cho mọi người xung quanh 

b) Đi giúp đỡ người khác, vì khi giúp người khác, họ nhận được tình thương để lấy năng lượng này chữa cho chính vết thương của họ

 

Ai cũng nói EQ quan trọng hơn IQ, nhưng thật khó khăn cho họ khi họ vẫn đang sống trong một môi trường đầy rẫy sự soi xét, kì thị, soi mói, phán xét, trào phúng. 

Họ bị đè nén, áp đặt và trở nên cô đơn trong chính hào quang của họ về tiền bạc, vị trí xã hội mà họ phấn đấu nhưng khi đạt được rồi, họ không trở nên hạnh phúc trọn vẹn như cách họ mong muốn lúc mới bắt đầu. 

Họ có thể đạt mục tiêu, có thể tự hào, có thể ngẩng cao đầu với mọi người xung quanh về những thành tựu mình đạt được trong âm thầm hay cũng có thể khoa trương vừa đủ, mỗi năm có thêm nhiều thành tựu để flex nhưng các nỗi đau, môi trường sống, mối quan hệ vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi và hằng ngày vẫn đang làm họ … tổn thương.

Sống như vậy, làm sao để có thể tự chữa vết thương nếu như nội lực và đức tin bản thân không đủ mạnh mẽ, chỉ cần một ánh mắt, một nội dung, một phán xét, một qui chụp cũng khiến họ có thể gục ngã. 

Một tấm hình đắt giá ở trên đã phản ánh cho chúng ta thấy rằng, nếu chúng ta không xây dựng được một kết nối, một môi trường, đặc biệt là môi trường doanh nghiệp, môi trường mạng xã hội, bạn bè, gia đình & những người xung quanh yêu thương hơn và tạo năng lượng tích cực, ta sẽ trở nên đầy giận dữ, uất hận, xấu xí và phản ứng chúng bằng cách toát ra sự tiêu cực và đòi hỏi sự công nhận mỗi ngày, nhưng càng chạy theo những sự công nhận … họ càng kém hạnh phúc. 

Để rồi chính ta chạy theo những tiêu chuẩn mà khi ta đạt được, ta cũng không cảm thấy trọn vẹn, vui vẻ và đầy đủ. 

May sao, họ cảm giác được sự an toàn bên mình và cho phép mình lắng nghe, chia sẻ những nỗi đau tương tự của họ và chúng ta cùng tìm ra giải pháp để chúng ta được sống những khoảnh khắc yêu thương, thấu hiểu, đồng cảm và hạnh phúc hơn. 

Chí ít là cảm thấy không hối hận với những gì mình đã làm, đã quyết định, đã nhiệt huyết, đã hết mình và không bao giờ dừng lại để phát triển tinh thần, trí tuệ và trở thành một phiên bản tốt hơn trong tương lai. 

 

Please, hãy cẩn trọng với sự phán xét, điều đó có thể huỷ diệt một con người, cũng có thể tạo nên một nhà lãnh đạo tài ba, nhưng đầy vết thẹo trong tâm hồn và cảm xúc. 

Yêu thương và trao đổi nhiều hơn. 

Thời đại mạng xã hội, ai cũng gắn với điện thoại, vui một mình, cười một mình và sau khi bỏ chiếc điện thoại xuống với những likes, còm, ta lại không có những khoảnh khắc được chia sẻ, được giao tiếp và nói chuyện sâu. 

Ngay cả với những người tưởng chừng đang … bên cạnh và gần … bạn nhất.

Bạn tin điều đó không?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *